"Hai mươi năm rồi đó em,ảmơbáo tuổi trẻ từ ngày đầu mình gặp nhau đến tận bây giờ, anh vẫn không quên buổi gặp định mệnh đó. Anh luôn cảm ơn thằng bạn vì không muốn em làm kỳ đà cản mũi nó tâm sự với cô bạn thân của em nên kêu anh đi chung đến buổi hội chợ đó. Em - người con gái dễ thương với nụ cười tỏa nắng, tính cách thân thiện, hòa đồng đã chiếm trọn trái tim anh từ cái nhìn đầu tiên. May em không phải gu của thằng bạn, nếu không chắc "huynh đệ tương tàn" anh nghĩ trong đầu".
Sau nhiều lần tiếp xúc, tôi càng cảm mến em nhiều hơn, bởi cách giao tiếp tự tin, năng động và sự mạnh mẽ trong em quá lớn, làm tôi có chút e dè. Tôi tự lập, cố gắng vượt lên khó khăn để ăn học thành tài, là niềm tự hào của gia đình. Tôi kém hơn em về mọi mặt, nhưng không hiểu sao không tự ti mà vẫn kiên trì theo đuổi, trong đầu lúc nào cũng mong được ở bên em. Khi biết tôi nhỏ hơn hai tuổi, em không đồng ý tiến xa, chỉ xem tôi là bạn bình thường.
Người ta nói "nhất cự ly, nhì tốc độ", công ty em cách nơi tôi làm việc không xa, em ở trong ký túc xá với cô bạn từ thứ hai đến chiều thứ bảy mới về nhà nên tôi có thời gian và cơ hội để tiếp cận được em. Sáng trưa chiều, tôi đều nhắn tin thăm hỏi, buổi tối nhờ thằng bạn rủ cô bạn và em đi uống nước, ăn chè, ăn đặc sản nơi đây, ngắm cảnh bờ sông, đi xem ca nhạc ngoài trời, làm hướng dẫn viên du lịch cho em và cô bạn... Dần dần bốn chúng tôi trở nên thân thiết, đi đâu cũng có nhau và đã có khoảng thời gian vui vẻ tuyệt vời.
Với sự chân thành và kiên nhẫn, thời gian năm năm đủ dài để chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn. Thằng bạn tôi và cô bạn em không đến được với nhau vì hoàn cảnh gia đình, còn tôi đã cưới được em. Ngày vui của chúng tôi, vẫn có sự tham dự của hai bạn. Em - cô gái Sài Gòn về Bình Dương làm dâu, sống chung với mẹ chồng và gia đình em trai chồng. Giai đoạn đầu, em không quen với cuộc sống mới, không giống như nơi em ở nhà nhà san sát nhau, đèn sáng rực vào ban đêm, khu này nhà cửa thưa thớt, bóng tối chung quanh, nhà vệ sinh xa... Em rất sợ ma nên buổi tối đi đâu cũng bắt tôi đi theo. Hết cách, tôi phải xây thêm phòng có nhà vệ sinh bên trong cho em.
Sau bốn năm, em sinh cho tôi hai nhóc tì, con gái xinh như em, con trai giống tôi như đúc. Công việc của tôi thuận buồm xuôi gió, được lên chức cán bộ quản lý. Cũng từ đây, trách nhiệm ngày càng nặng, tôi thường xuyên đi sớm về trễ, đôi khi tiếp khách hàng say xỉn... Em đương nhiên không đồng ý việc tôi ăn nhậu nhưng do ở nhà chồng, em không muốn to tiếng cãi vã, dù rất giận nhưng trước mặt mọi người trong gia đình, em vẫn rất bình thường.
Một sáng tỉnh dậy sau đêm say khướt, em đã đi làm từ lâu, tôi choáng váng nhìn cảnh tượng trước mắt, thành quả thức ăn thức uống trong người tôi đêm qua dính đầy trên giường, trên nệm, trên mềm, trên gối,... mùi thật kinh khủng. Tôi tỉnh hẳn, xin nghỉ một ngày để lo dọn dẹp tàn tích của mình. Chủ nhật, tôi chở con gái đi chơi, vô tình gặp đối tác mời làm vài ly. Không thể từ chối, tôi định bụng chỉ uống một chút cho vui, ai ngờ say bí tỉ, không nhớ đã chở con về bằng cách nào. Em nổi trận lôi đình vì hành động chở con còn nhậu nhẹt. Em cho tôi cơ hội cuối cùng để lựa chọn. Tôi biết em nói được làm được, tôi cũng tự trách bản thân lỡ có chuyện gì là hối hận không kịp. Tôi trân quý gia đình và quyết định bỏ nhậu.
Tôi quan tâm, chăm sóc gia đình nhiều hơn, yêu chiều con và em nhiều hơn. Chúng tôi cùng tháng sinh nhưng tôi luôn chọn ngày sinh của em để hai vợ chồng đi ăn sáng, uống cà phê, đi shopping sau đó xem phim để chúc mừng sinh nhật cùng nhau. Mỗi khi không ngủ được, chúng tôi ngồi nói chuyện, tâm sự cả đêm, ôn lại kỷ niệm xưa hay bàn tính chuyện tương lai sau này...
Đời thường không như là mơ, vài năm sau đó, tôi bị bệnh nặng không thể tiếp tục đi làm, phải điều trị bệnh hơn sáu tháng tại nhà, mọi chi tiêu sinh hoạt gia đình em lo hết. Em làm việc trong công ty nước ngoài, dù chế độ tốt nhưng sự cạnh tranh rất khắc nghiệt. Nghỉ sinh đứa đầu xong, em bị chuyển từ bộ phận kế hoạch mua hàng sang phòng tổng vụ, sau thai sản đứa nhỏ thì bị chuyển từ phòng tổng vụ sang bộ phận kinh doanh tìm kiếm khách hàng châu Âu. Em quen với tiếng Nhật nên khi qua bộ phận này để hoàn thành công việc, em đăng ký học thêm tiếng Anh online. Sau khi con ngủ, em bắt đầu học, có lúc đang học với thầy, nghe tiếng con khóc, em vào dỗ rồi ra học tiếp. Sau rất nhiều nỗ lực, em cũng có thành tựu nhất định trong công việc.
Với mối quan hệ sẵn có, thứ bảy, chủ nhật em tiếp tục làm thêm cho công ty bất động sản để kiếm thêm thu nhập lo cho gia đình. Điều trị bệnh xong, do sức khỏe còn yếu, tôi không thể quay lại công ty. Sau hai năm nghỉ việc, biết tôi buồn, em định hướng kinh doanh thương mại cho tôi làm. Tính em khá cầu toàn trong công việc, để tránh va chạm không mong muốn, sau khi quen việc, em giao toàn bộ cho tôi và chỉ chuyên tâm vào chuyên môn, không làm việc nhiều như trước. Chúng tôi phân chia công việc phù hợp cho nhau từ công ty đến gia đình. Em dành thời gian chăm sóc cho bản thân nhiều hơn. Tôi ủng hộ và sẵn sàng chở em đi làm đẹp mỗi khi em muốn. Chúng tôi đi đâu cũng có nhau và rõ ràng với nhau về mọi thứ.
Trong mười năm sống chung với gia đình chồng, em biết kính trên nhường dưới, luôn cố gắng dung hòa mọi thứ nên không có chuyện mẹ chồng nàng dâu, hay chị dâu em chồng đáng tiếc xảy ra. Tôi rất mừng vì điều đó. Hiện tại chúng tôi đã có nhà riêng, hai con được mẹ giáo dục theo tinh thần tự lập, thương yêu và chia sẻ. Hạnh phúc nhất là mỗi buổi cơm chiều, hai con vừa ăn cơm vừa kể chuyện ở trường vừa đánh giá món của ba ngon hay của mẹ ngon rồi cả nhà cùng cười vui vẻ. Nhìn lại khoảng thời gian vừa trải qua, tôi biết ơn tất cả.
"Cảm ơn em đã cho anh một gia đình đúng nghĩa yêu thương".
Việt Hưng
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc